truyện h hoàng thượng

Sợ quyền năng chí cao vô thượng của hắn, sợ ánh mắt lạnh băng của hắn, sợ hắn nhìn thấu qua tầng tầng quan phục, phát hiện ra thân phận nữ nhi của nàng. Tội khi quân, tru di cửu tộc. Nhưng cũng may, bệnh ca ca sắp khỏi, không bao lâu nữa ca ca sẽ thay nàng vào triều Hoàng thượng không thể ăn ta. Đánh giá: 6.5 / 10 từ 2 lượt. Tác giả: Thẩm Du. Thể loại: Ngôn tình, Xuyên Không, Sắc, Cung Đấu, Hài Hước, Cổ Đại, Ngôn tình h. Nguồn: Cung Quảng Hằng. Trạng thái: Full. Một cô nàng chỉ vì một hiểu lầm nhỏ nhỏ, mà bị mang tiếng là cướp Chuyện Hoàng Cung. 8.5/10. 4.7K. Tác giả: Thái Vi Thiên. Thể loại: Ngôn Tình. Nguồn: noline412.wordpress.com; Edit: Thanh Mai. Trạng thái: Còn Tiếp. Truyện kể về những sinh hoạt, cuộc sống trong cung, hậu cung có rất nhiều phi tần mỹ nữ, hắn đường đường là Hoàng thượng, là bậc Không phải ngay ngoài cửa, mà là ngay bây giờ! Hoàng cung cũng được chuẩn bị chu đáo, xung quanh trải thảm đỏ, tiệc khiêu vũ hoa lệ, các quan đại thần cười đến không ngậm được miệng, ngay cả sắc mặt hoàng đế cũng hiếm khi bình tĩnh lại. Tam ca vậy mà lại là nhi tử của Hoàng thượng. Ấn tượng mà Lý Việt để cho nàng hoàng toàn không giống với các hoàng tử, hoàng tôn khác, hắn không chú ý những cái quy củ, cũng không làm giá, hắn tới lui tự do, vô câu vô thúc, nàng cho rằng hắn nên là một hiệp khách hành Site De Rencontre Pour Personne Agee Gratuit. Ứng Thải Mị khó có được hứng thú, cho Thanh Mai len lén đi hỏi thăm một Mai trong lòng có chút vui mừng, Ứng mỹ nhân đối với chuyện của hoàng thượng, cuối cùng cũng để ở trong lòng. Trân mỹ nhân ngắn ngủi mấy tháng được tấn chức hai lần, đây thật là họa lớn, không thể không cẩn thận phòng bị. Đi hỏi thăm trở về và nghe được kết quả, làm cho Ứng Thải Mị thất kinh. Nghe nói Trân mỹ nhân không cùng hoàng hậu gây nháo gì lớn, hai người còn thân mật hơn tỷ muội, hàn thuyên đủ một canh giờ, hoàng hậu thưởng cho một đôi ngọc như ý cùng với một khúc vân sa màu trắng. Ứng Thải Mị nhíu mày, hoàng hậu trở nên rộng lượng thế này bao giờ? Không chỉ thưởng cho một khúc vân sa trân quý, làm bao nhiêu phi tần đố kị đến đỏ mắt. Nàng vẫn luôn nhớ, bởi vì hoàng đế thưởng cho mình một khúc vân sa, hoàng hậu mới đến lăn qua lăn lại. Bạch Mai cũng có một trăm mối nghi ngờ không giải thích nổi, nhỏ giọng nói '' Vân sa lúc nào đã trở nên bình thường như vậy, tính toán trong cung cũng chưa tới mười bảy khúc nữa. '' Thanh Mai ở trong cung thời gian không lâu, trong lòng lại thẳng thắn, thấp giọng nhắc nhở Ứng Thải Mị '' Chủ tử, Trân mỹ nhân là muội muội Trinh phi, nếu nàng cùng Trinh phi tranh sủng, người có lợi chính là hoàng hậu nương nương.'' Ứng Thải Mị ở trên giang hồ đánh đánh giết giết, tâm tư thẳng thắn, so ra cũng không kém cung nữ này, vừa nghe liền hiểu được. Thì ra hoàng hậu muốn bồi dưỡng một tâm phúc để đối nghịch với Trinh phi, làm cho tỷ muội đối phương xa cách, đấu đá lẫn nhau, nàng ngồi đó làm ngư ông đắc lợi? Nhìn bộ dáng Trân mỹ nhân tâm cơ rất lớn, bị hoàng hậu gài bẫy như thế, khó tránh khỏi sẽ cùng Trinh phi đối nghịch. Ứng Thải Mị buồn cười, chỉ là Trân mỹ nhân sẽ thực sự y như hoàng hậu mong muốn hay sao? Đừng nói đến lúc đó bồi dưỡng người đối nghịch với Trinh phi, có khi lại tìm phiền toái đến cho mình! '' Được rồi, hoàng hậu nương nương tự có cách, chúng ta ngoan ngoãn ở Đào Nguyên điện.'' Nàng sẽ không đi tìm phiền phức, phiền phức tự nhiên sẽ không dám đến cửa khiêu khích. Chính mình phải cố gắng vận công, tranh thủ sớm chút ngủ với hoàng đế, nếu không đan điền sẽ gặp nguy hiểm. Vừa nghĩ tới lần trước, Ứng Thải Mị lòng tràn đầy tiếc nuối. Thanh Mai nghe thấy Ứng mỹ nhân nhẹ thở dài, đáy lòng hơi lo lắng. Hoàng hậu nương nương phái thái y tới đi một vòng ngang qua sân khấu, chỉ nói Ứng mỹ nhân bệnh nặng, chưa khôi phục, bây giờ lại lây phong hàn, nhất thời không thể khỏe lên được, phải cẩn thận điều trị. Những lời nói thật đường hoàng, người nào cũng không biết đó là giả, hoàng hậu không cho chủ tử đi hầu hạ hoàng thượng, như vậy nàng có chết già ở Đào Nguyên điện cũng không ai nhớ đến... Khó có được đêm đó hoàng thượng đến, thật vất vả làm mọi người dấy lên hi vọng, đều bị một câu nói nhẹ nhàng của hoàng hậu đã đánh vỡ mộng tưởng. '' Thanh Mai, ngươi cứ tiếp tục chú ý, nhưng đừng quá tận lực, để người khác phát hiện là không ổn.'' Ứng Thải Mị lười biếng chống cằm, vở kịch này mới vừa khai mạc, dù sao ở trong điện không có việc gì, chẳng thà ngồi xem kịch một chút, cũng coi như đỡ buồn chán. '' Vâng, chủ tử.''Hai mắt Thanh Mai lấp lánh, chỉ cần Ứng mỹ nhân không để bụng, những chuyện khác nàng sẽ cẩn thận làm việc. Thanh Mai làm việc, Ứng Thải Mị rất yên tâm. Không giống Bạch Mai sơ ý ngu ngốc, Thanh Mai lại thích hợp với cuộc sống trong cung hơn. Nếu người vào cung không phải là Ứng mỹ nhân, mà là vị Thanh Mai này, không quá một năm, đã sớm tung chiêu, sao có thể giống Ứng mỹ nhân rơi vào tình cảnh này? Chỉ tiếc Ứng mỹ nhân không có tướng mạo, lại không biết điều, không giống Thanh Mai thận trọng, hành sự cẩn thận, đầu óc thanh tỉnh cảnh giác một chút. Điểm chết người chính là Ứng mỹ nhân đã sớm đem trái tim giao cho hoàng đế, cuối cùng lại hành hạ bản thân cho tới lúc chết. Ứng Thải Mị cười nhạo, tâm nam nhân mơ hồ bất định, huống chi là đế vương hậu cung ba nghìn giai nhân? Ứng mỹ nhân ngay từ đầu liền thua, đánh mất tâm trên người đế vương, không còn lo lắng, không thể xoay người. Kết quả cuối cùng cũng không cần nghĩ, chính là thất bại thảm hại. Ứng Thải Mị trong lòng đối với vị Ứng mỹ nhân kia có chút thương hại, bây giờ thay thế thân phận của nàng, chính mình từ xưa tới nay không thích nợ ân tình, mặc dù người đã không còn. Ứng mỹ nhân đã thích hoàng đế như vậy, nàng liền giúp Ứng mỹ nhân tranh sủng một phen. Kết quả có thể là nàng vẫn như trước, không chiếm được tình yêu của đế vương, nhưng ít nhất Ứng Thải Mị có thể khiến cho hoàng đế cả đời cũng không thể quên được nàng! '' Chủ tử, người cho nô tỳ xem vết thương ở chân đi ạ.'' Bạch Mai cầu xin cả nửa ngày, Ứng Thải Mị lại càng rút vào phía bên trong giường, không vui '' Việc nhỏ mà thôi, không cần phải sợ.'' Không biết Bạch Mai tìm được rượu thuốc ở nơi nào, mùi vị kia so với vị thuốc sắc còn khó ngửi hơn, hiệu quả có thể không được tốt lắm. Buổi trưa bị nàng xoa đầu gối, đau cả một buổi, Ứng Thải Mị cái gì cũng không muốn nghe làm Bạch Mai gấp gáp. '' Chân chủ tử nếu không thoa thuốc, sẽ không tốt lên được.'' Bạch Mai gấp đến độ muốn khóc, mà Ứng mỹ nhân lại không phối hợp, khẩn cầu nửa ngày cũng không phản ứng với nàng. Ứng Thải Mị càng rút vào sâu trong giường, cuối cùng ngẩng đầu lên hỏi '' Lấy dầu thuốc ở chỗ nào?'' Bạch Mai đỏ mặt nhăn nhó, Thanh Mai thần sắc nhàn nhạt trả lời '' Hồi chủ tử, đây là biểu ca của Bạch Mai từ ngoài cung đưa nàng mang vào.'' Bạch Mai cất giữ một năm không dám dùng, giờ lại nguyện ý đưa Ứng mỹ nhân dùng, Thanh Mai cũng rất kinh ngạc. '' Biểu ca?'' Ứng Thải Mị buồn cười, nhìn chằm chằm khiến Bạch Mai không được tự nhiên '' Đó là người trong lòng ngươi?'' '' Vâng, biểu ca nói, hắn chờ ta xuất cung, liền lấy ta làm vợ.'' Bạch Mai mặt đỏ hồng, cơ hồ muốn cúi thấp tới ngực. Ứng Thải Mị ngẩn ra, hàm súc mỉm cười '' Ai cưới được Bạch Mai nhà ta, thật sự là người có phúc khí lớn.'' Nàng ngồi dậy, để cho Bạch Mai lấy rượu thuốc khó ngửi đó, xoa vùng xanh tím ở trên hai đầu gối. '' Biểu ca nô tỳ là lang trung, tuy mùi rượu thuốc khó ngửi nhưng lại rất hiệu quả. Xoa năm ba ngày, vết xanh tím trên đầu gối sẽ tan ra.'' Bạch Mai cẩn thận đem rượu thuốc đi cất, mặt mày rạng rỡ. Ứng Thải Mị gật gật đầu, từ chối cho ý kiến. Rượu thuốc này có hiệu quả, nàng tin Bạch Mai sẽ không nói dối. Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, rượu thuốc này từ tay biểu ca nàng, nàng liền tin tưởng không nghi ngờ. Bình thường những cung nữ hai mươi lăm tuổi sẽ được xuất cung để lấy chồng, Bạch Mai theo Ứng mỹ nhân vào cung, chỉ có hai kết cục. Một là theo chân Ứng mỹ nhân, chết trong cung điện quạnh quẽ hoặc bi đưa đến các cung điện hầu hạ các phi tần khác, hoặc là đưa đến y phòng giặt đồ, may vá cả đời. Hai là vượt qua Ứng mỹ nhan, tùy thời bò lên giường hoàng đế. Nếu may mắn, có thể sinh hạ huyết mạch hoàng gia, trở thành một trong những phi tần có vị trí thấp. Ba là phạm sai lầm bị loạn côn đánh chết, thi thể sẽ cuốn trong chiếu bị ném ra bãi tha ma bên ngoài cung. Nếu Ứng mỹ nhân không chịu thua kém, hàng năm tấn chức, Bạch Mai Thanh Mai là đại cung nữ thiếp thân, càng không thể nào được xuất cung, mà phải ở lại trong cung giúp nàng đối phó. Ứng Thải Mị thở dài, tâm nguyện Bạch Mai sợ khó thành hiện thực. Một ngày nào đó nếu nàng rời khỏi hoàng cung, có thể thuận tay đem Bạch Mai ra ngoài. Chỉ là sau khi Bạch Mai rời đi, sẽ mang tội danh 'trốn nô', cả đời đều phải lén lút làm người. Mặc dù sau này sinh hạ con cái, thì không thể làm hộ tịch, cũng không thể cụp đuôi làm người. Vị biểu ca kia của Bạch Mai, thật sự nguyện ý theo nàng ngày ngày trốn đông trốn tây sao? Nam nhân dỗ ngon dỗ ngọt xong, cũng không nhất định sẽ thực hiện... Ứng Thải Mị trong lòng có chút cảm khái, bỗng nhiên nghe cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến. Nàng giơ tay lên ý báo Bạch Mai đem ống quần thả xuống, để cho Thanh Mai đem áo khoác của nàng cởi ra, một bộ dáng chuẩn bị đi ngủ '' Ta mệt mỏi, có chuyện gì mai rồi hãy nói...'' Thanh Mai Bạch Mai phúc thân, hầu hạ Ứng Thải Mị đi ngủ. Thanh Mai tinh mắt, thoáng nhìn ngoài cửa là quần áo hoàng đế, thất kinh, luống ca luống cuống quỳ trên mặt đất '' Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.'' Nàng không ngờ, canh giờ đã nửa đêm, hoàng thượng cư nhiên mang theo một tổng quản đến đây. Hiển nhiên đế vương để Ứng mỹ nhân trong lòng, có thể đã có một vị trí. Vị Trân mỹ nhân kia được sủng ái, nghe nói tối nay được tuyên triệu thị tẩm. hoàng đế sao đột nhiên lại đến Đào Nguyên điện? Thanh Mai tâm tư luân chuyển, hành lễ sau đó lôi Bạch Mai còn đang á khẩu lui ra ngoài. Ứng Thải Mị tuy đã sớm quen thuộc tiếng bước chân của hoàng đế, nhưng cũng không khỏi giật mình, hơn nửa đêm rồi nam nhân này còn chạy tới đây, thật đúng là ngoài dự liệu của nàng. Chẳng lẽ mị lực của mình, khiến cho hoàng đế không thèm cho hoàng hậu mặt mũi, vội vội vàng vàng chạy đến ngủ với nàng? '' Hoàng thượng sao lại tới đây?'' Do Bạch Mai vội vàng vẫn chưa đem ống quần buông xuống hết, Ứng Thải Mị hơi cong cong người kéo xuống, lúc này mới đứng dậy nghênh giá. Hoắc Cảnh Duệ nắm tay nhỏ bé của Ứng Thải Mị, làn da bóng loàng nhẵn nhụi, mềm mại đến mức muốn tan vào bàn tay của hắn, không khỏi nhíu mày. Thân thể Ứng Thải Mị khẽ rung lên, chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị hoàng đế dùng đầu ngón tay phác họa một chút, làm cho lòng người ngứa ngáy. Cố tình trêu chọc người như thế, mà hiện tại thân thể nàng không cách nào hưởng thụ dương khí ngào ngạt của đế vương, thật đúng là chịu tội. Nàng đỏ mặt, hơi đẩy đẩy hoàng đế ra. Khóe mắt liếc thấy, tổng quản đã sớm ly khai lúc nào, trong tẩm điện chỉ còn hai người bọn họ. '' Nghe nói ái phi bị bệnh, trẫm liền đến xem.'' Hoắc Cảnh Duệ nâng cằm Ứng Thải Mị, thoáng nhìn dung nhan thanh lệ quen thộc, một đôi mắt đẹp như ngọc lưu chuyển, ngượng ngùng chớp mắt, như liếc mắt đưa tình, làm cho động tâm. Hắn đè thấp thanh âm, tiến gần bên tai Ứng Thải Mị nhẹ nói '' Trẫm cho rằng, có phải hay không tối hôm đó bên ngoài điện... Làm cho ái phi cảm lạnh?'' Ứng Thải Mị trong lòng ' phi' một tiếng, nam nhân này ở ngoài điện liền động dục, bây giờ lại gải mù sa mưa tới hỏi nàng có phải hay không bị cảm lạnh? Chỉ là khi Hoắc Cảnh Duệ dựa lại gần, lúc nói chuyện mang theo một cỗ nhiệt quanh quẩn tai nàng, làm cho thân thể mẫn cảm của nàng run run một chút, liền thừa cơ lui lại hai bước. '' Thần thiếp phong hàn còn chưa khỏi, hoàng thượng nên trở về đi.'' Ứng Thải Mị cuối đầu nói, mang theo một tia khổ sở cùng không cam lòng, vẫn như cũ kiên định lùi lại hai bước '' Nếu phong hàn lây qua hoàng thượng, thiếp... ái ngại.'' Hoắc Cảnh Duệ cho tới bây giờ chưa từng bị cự tuyệt, trong lòng có một chút không vui, nhưng lại cảm thấy mới mẻ. Chỉ là không biết Ứng mỹ nhân này dục cự còn nghênh, hay là thật sự sợ? Bất quá nghe giọng nàng là toàn tâm toàn ý quan tâm thân thể của mình, làm cho chút không vui trong lòng Hoắc Cảnh Duệ tan đi không ít. Hắn khẽ cười một tiếng, chỉ hỏi '' Ái phi... chẳng lẽ không muốn trẫm sao?'' Ứng Thải Mị rũ mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên. '' Thiếp... đương nhiên là muốn.'' Nàng muốn ngủ với hoàng đế, bổ túc dương khí, làm cho thần công tăng thêm, nghĩ đến thân thể liền ngứa ngáy. Đáng tiếc, tạm thời không thể ăn được. Ứng Thải Mị phiền muộn, cũng không muốn hoàng đế vừa lòng. '' A...'' Tiếng thét kinh hãi ngắn ngủi, Ứng Thải Mị bị hoàng đế ôm lấy, hai người cùng nhau ngã xuống giường. Hoàng đế đè trên người nàng, bốn mắt nhìn nhau, khí tức giao hòa, mặt đối mặt, thân thể tiếp xúc thân mật. Ứng Thải Mị có thể thấy đáy mắt hoàng đế đang kiềm nén dục hỏa, làm người ta nóng rực, cơ hồ muốn đem hết người nuốt vào bụng. Xem ra vị Trân mỹ nhân kia tuy được thăng vị, lại được thưởng không ít, nhưng lại không thể làm nam nhân này hài lòng. Truyện Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể của tác giả Thánh Lăng kể về Hạ Lan Chi không thể tin được chỉ là ở nhà nghỉ trưa mà thôi, vậy cũng có thể xuyên qua ta xuyên không thành một nhân vật phong vân, hoặc có bàn tay vàng thâu tóm cả thiên hạ, hắn xuyên không, lại thành nhân vật phản diện xấu xa, là Tể tướng gian nịnh, thế mà còn yếu như cành liễu, gió thổi liền một đại gian thần, thế nhưng lại yếu nhớt như vậy, cư nhiên còn trêu chọc, gieo họa khắp nơi, tới khi hắn xuyên qua, phải lo đi xử lý đống rối rắm do nguyên chủ lưu lại, vô số hố to đang chờ hắn nhảy Lan Chi khóc không ra nước mắt, hắn đây là đời trước tạo nghiệt gì mới có thể xuyên đến cuộc sống mệnh khổ như vậy, xuyên đến đây mạng đều thiếu chút nữa giữ không nổi, Hoàng Thượng một lần lại một lần muốn chém đầu, ngươi dọa người như vậy thực sự ổn sao?Hoàng Thượng nhấp môi mỉm cười, nói "Ái khanh có gì bất mãn sao?"Hạ Lan Chi nghiến răng nghiến lợi "Thần trăm triệu không dám.""Ái khanh như thế muốn cự còn nghênh, là chờ trẫm lại kịch liệt chút sao?""Hoàng thượng, trăm triệu không thể!" Ứng Thải Mị chỉ cảm thấy đôi môi mình bị hôn đau, nhìn lửa giận hừng hực trong mắt Hoắc Cảnh Duệ, hiển nhiên là nổi giân thật. Từ lúc vào cung cho đến nay, Hoắc Cảnh Duệ đối với nàng đều hết sức nhường nhịn sủng ái, chưa từng tức giận như thế bao giờ?Trong lòng nàng cảm thấy nao nao, đột nhiên cảm giác được mối quan hệ giữa hoàng thượng với sư phụ hình như càng ác liệt hơn so với tưởng tượng của mình, bằng không làm sao Hoắc Cảnh Duệ lại tức giận như vậy."Hoàng thượng, thiếp đi lãnh cung kiểm tra một chút, nơi đó có lưu lại vị đạo mà trên người nhị thúc Ứng gia có." Ứng Thải Mị không trực tiếp trả lời, tùy ý để hắn nắm lấy cằm của nàng, nhàn nhạt mở là không ngoại dự liệu của nàng, sắc mặt Hoắc Cảnh Duệ không có nửa điểm kinh ngạc, giống như đã sớm biết trong lãnh cung có người bí ẩn giúp hắn hạ dược thao túng phi tần phát điên, chuyện chết thảm kia cũng không phải là ngoài ý muốn mà có người ra tay, xem như là chấp nhận?"Ái phi tới Đào Nguyên điện chỉ để hỏi chuyện này? Nếu như muốn biết thì đến tìm trẫm cũng được, trẫm chắc chắn sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*." Hoắc Cảnh Duệ nới lỏng lực tay, lưu lại trên da Ứng Thải Mị một vết hồng, đầu ngón tay nhẹ vuốt ve cằm nàng mang theo một tia nhu hòa cùng thương tiếc.*Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn Biết gì nói nấy, nói hết không giấu Thải Mị nhìn Hoắc Cảnh Duệ một cái thật sâu, chỉ cảm thấy trong chuyện này chỉ có mình nàng là không biết gì. Đột nhiên sư phụ lại xuất thủ, Hoắc Cảnh Duệ lại không nói, cảm thấy nơi này có mấy phần cổ quái "Hoàng thượng cũng thật biết che giấu cho sư phụ, liền ngầm cho phép sát hại phi tần, hoàn toàn không trách tội."Thế lực hoàng đế lớn như vậy, mặc người ở trong hoàng cung dương oai?Trên giường đế vương sao có thể để người khác ngủ say?Đáy mắt Hoắc Cảnh Duệ hiện lên một tia lạnh lẽo, giữ chặt Ứng Thải Mị trong tay xiết nàng vào trong lòng. Một tay nâng cằm nàng, một tay ôm eo nàng, hai người mặt đối mặt gần như không một khe hở "Hình như ái phi đã quên lời trẫm nói, hay là đã quên thân phận của mình?"Ứng Thải Mị bị ép ngửa đầu, đón nhận đôi mắt của Hoắc Cảnh Duệ bắn thẳng tới, ý cười lạnh nhạt "Thiếp chưa bao giờ dám quên, bây giờ vẫn là Ứng phi được hoàng thượng độc sủng." Nhưng mà sau này thì không nhất Cảnh Duệ nghe ra ẩn ý của nàng, tâm trạng càng không vui, hung hăng cướp lấy môi nàng, cho tới khi đôi môi nàng sưng đỏ giống như bị tức giận, lúc này liền rơi xuống trên cổ nàng lưu lại một dấu hôn."Đừng muốn rời khỏi, trẫm không cho phép!"Hoắc Cảnh Duệ nói xong liền cắn một cái lên xương quai xanh của nàng, lưu lại một dấu răng nhàn Thải Mị bị đau, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn thấy trong mắt hắn đầy phiền muộn nặng nề nàng liền ngẩn ngơ, đột nhiên có chút khó chịu, không tự nhiên dời mắt sang chỗ khác."Chúng ta ước hẹn một năm, thiếp không dám quên."Nàng nguyện ý tuân thủ lời hứa, nhưng một năm sau, trời cao biển rộng, hoàng thượng không thể ràng Thải Mị có chút chán ghét cuộc sống không thú vị trong hoàng cung, mỗi ngày ngoại trừ ngắm hoa, luyện công, cùng Hoắc Cảnh Duệ triền miên thì cũng không còn chuyện gì khác để công phu trên giường của Hoắc Cảnh Duệ ngày càng tiến bộ, nhưng những thời gian còn lại làm cho nàng có chút nhàm Thải Mị không khỏi có chút nhớ nhung những ngày mình còn tiêu sái trên giang hồ, ở phía sau núi luyện công, cùng sư phụ đàm luận võ nghệ của những môn phái khác, mỗi ngày đều có tư giờ điều trong hoàng cung có thể hấp dẫn nàng thì cũng chỉ có Hoắc Cảnh Duệ mà thôi, thực sự rất buồn đến mấy năm qua hoàng thượng vẫn luôn sống trong hoàng cung, Ứng Thải Mị đối với hắn cực kỳ đồng nàng hoàn hồn lại thì mới phát hiện quần áo của mình đã lộn xộn, từng cái lẻ loi bị ném xuống dưới. Trái lại Hoắc Cảnh Duệ đè ép lên người, áo quần chỉnh tề, thậm chí rất gọn gàng ngay ngắn."Ân——" Bàn tay to của Hoắc Cảnh Duệ sờ từng tấc thịt trên người, mang đến một cảm giác nóng rực, Ứng Thải Mị nhịn không được liền than nhẹ một tiếng, trở tay đánh một cái lên lồng ngực rắn chắc của là khí lực quá nhỏ, trái lại có cảm giác dục cự hoàn Cảnh Duệ nhẹ nhàng cười, cúi người ngậm lấy vành tai của Ứng Thải Mị, nghe bên tai tiếng rên rỉ ngọt ngào, cảm thấy sự tức giận trong lòng đã từ từ tiêu có chút nôn nóng. Liên Tiêu vừa mới tiến cung, Ứng Thải Mị đã lâu không gặp nên đối với sư phụ không muốn rời xa. Nhưng mà đáy lòng hắn có một chút chần chừ và lo lắng, lúc này hận không thể nắm chặt tâm thể đây cũng là tâm tư của Liên Tiêu, tính toán chọc tức hắn để làm ngư ông đắc mắt Hoắc Cảnh Duệ hiện lên một tia sáng, nhìn người dưới thân mình rên rỉ, khuôn mặt Ứng Thải Mị đã ửng đỏ, nụ hôn sâu vốn hung tàn mạnh mẽ dần dần trở nên ôn nhu mà lưu thể nàng đã là của hắn, trái tim nàng còn cách xa được sao?Không chừng Liên Tiêu bây giờ đang nghiến răng nghiến lợi, bởi vì thể chất của hắn đặc thù, căn bản không thể đụng vào Ứng Thải nay hoàng thượng bỗng nhiên trở nên cuồng dã, không còn ôn nhu giống thường ngày, Ứng Thải Mị cảm thấy mới lạ hơn vài trên khăn trải bàn, phía sau lưng cảm nhận được tơ lụa mát mẻ và mềm nhẵn, đôi môi sưng đỏ của nàng không tự chủ được mà phát ra từng tiếng rên rỉ, đôi tay đặt lên vai Hoắc Cảnh Duệ, chỉ có thể theo động tác của hắn mà nặng nề chuyển nhiên Hoắc Cảnh Duệ không làm cho nàng thích ứng được bao lâu liền trầm luân vào, Ứng Thải Mị kêu lên một tiếng đau đớn, rất nhanh liền trở nên ấm áp ẩm ướt, lúc mạnh lúc yếu là cho người khác trầm là một nam nhân khó lường, mỗi lần đều mang đến cho nàng những cảm thụ khác Thải Mị ôm lấy Hoắc Cảnh Duệ, kìm lòng không được liền hôn lên môi hắn, Hoắc Cảnh Duệ mạnh mẽ hôn đáp lại, khí tức giao hòa như muốn cướp đi hơi thở, làm cho thân thể nàng càng lúc càng nóng nhìn cổ áo mở rộng ra, lộ ra bờ ngực màu mật ong của Hoắc Cảnh Duệ mang theo mấy phần tà mị. Ngọc quan cũng đã sớm rơi trên mặt đất, tóc đen rối tung xõa ra trên bờ vai, làm tôn lên đôi mắt đen như Thải Mị kèm theo một ** dương khí dũng mãnh vào trong cơ thể, cúi đầu thầm than trong lòng làm sao bây giờ, nàng bỗng nhiên có chút luyến tiếc người dưới thân này?Sau khi rời khỏi hoàng cung, sợ là ban đêm cảm thấy tịch mịch......Cùng Hoắc Cảnh Duệ đại chiến một đêm, thân thể Ứng Thải Mị có chút bủn rủn nhưng tinh thần lại sáng láng, liếc mắt nhìn vành tai đại cung nữ đang hầu hạ mình đã đỏ bừng, liền biết ngày hôm qua Thanh Mai ở ngoài điện sợ là đã nghe thấy toàn bộ quá trình."Thế nào, tiểu cung nữ của ta đã muốn nam nhân?"Nghe thấy Ứng Thải Mị trêu chọc, sắc mặt Thanh Mai trắng nhợt, quỳ gối trước giường "Chủ tử, nô tỳ không dám.""Có cái gì không dám, người chỉ cần thử một lần, sẽ thấy thực tủy tri vị*." Ứng Thải Mị khoát khoát tay, ý bảo nàng đứng lên đáp lời.*Thực tủy tri vị Ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó một lần nữa. Ăn quen bén Mai bất đắc dĩ, nàng biết chủ tử nhà mình không rõ quy củ hoàng cung "Hồi chủ tử, cung nữ đều là người của hoàng thượng, trước khi xuất cung tuyệt đối không được thất thân.""Nga?" Ứng Thải Mị nhíu mày, thế mới biết hoàng cung ngoại trừ phi tần, cung nữ cũng là của hoàng đế, Hoắc Cảnh Duệ đúng là diễm phúc không thấy nụ cười yếu ớt trên mặt chủ tử nhà mình, đáy mắt là thâm trầm, Thanh Mai cúi đầu, biết Ứng phi nổi giận, liền vội vã giải thích "Quy củ là chết, trong lòng hoàng thượng chỉ có chủ tử.....""Được rồi, đừng vuốt mông ngựa." Ứng Thải Mị chọn một kiện quần áo màu lam, tùy ý để Thanh Mai búi tóc, tiện tay chọn một cây trâm cài tinh xảo, sau đó bỏ xuống lấy một cây trâm ngọc Mai không hiểu, nhỏ giọng hỏi "Cây trâm này là hoàng thượng ban thưởng, chủ tử mang lên nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành.""Không cần." Ứng Thải Mị nhìn người trong gương, đột nhiên muốn trang điểm kiểu mới hoàn toàn khiến cho mình có chút buồn cười. Nữ tử giang hồ, vốn dĩ đơn giản xinh đẹp, dễ dàng hoạt động, cần gì những trang sức phiền phức?Thanh Mai cẩn thận chải tóc, thu thập sẵn sàng, khẽ nói với Ứng Thải Mị "Chủ tử, sáng nay nô tỳ nhìn thấy sắc mặt Bạch Mai không tốt, chẳng lẽ phạm sai lầm nên đắc tội tân chủ tử?"Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi lắc đầu "Sao, chủ tử Đào Nguyên điện rất thích Bạch Mai."Nhìn cũng biết, sư phụ có thể để cho Bạch Mai vào thư phòng, còn để nàng hầu hạ mài mực, xem như đã thừa nhận thân phận của nàng. Mặc dù có phạm lỗi nhỏ, Liên Tiêu cũng sẽ nể mặt mũi mình, tuyệt đối sẽ không chán ghét vứt bỏ Bạch vậy, Thanh Mai nhịn không được lo nay thấy Bạch Mai, làm gì còn bộ dáng vui vẻ như hôm qua. Vẻ mặt tiền tụy không nói, trong một đêm ngắn dường như đã gầy thêm, đôi mắt mờ mịt, vừa nhìn chính là cả đêm không có ngủ. Điều đó không sao, nhưng nhìn thấy hai mắt sưng đỏ như vừa khóc một đêm, làm sao Thanh Mai lại không lo lắng?Muội muội này thường ngày nhìn vô tâm vô phế, còn chưa từng khóc thành như vậy. Mặc dù lúc trước bị bán vào Ứng phủ, cũng chưa từng nhìn thấy Bạch Mai một chút thương tâm lòng Thanh Mai nhẹ thở dài, không hiểu sao cảm thấy bất không dám hỏi Ứng phi, dù sao chủ tử nhà mình cũng quen biết với vị ở Đào Nguyên điện, nếu không Thanh Mai thật sợ hãi có phải Bạch Mai bị khi dễ hay không?Thanh Mai mơ hồ biết tân chủ tử ở Đào Nguyên điện lại là một nam nhân thật Thải Mị kéo kéo cổ áo, che khuất những dấu vết diễm lệ mà Hoắc Cảnh Duệ lưu lại đêm qua, thấy Thanh Mai lo lắng, đôi mắt xinh đẹp mang theo tia lạnh, nhìn về phía nàng nói "Hắn bị thương, nếu thật sự làm gì Bạch Mai thì sáng nay người đã không thấy vị muội muội này."Tâm trạng Thanh Mai lạnh lẽo, vô cùng khiếp sợ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội "Là nô tỳ mạo phạm, mong chủ tử thứ tội.""Ta hi vọng không có lần sau." Ứng Thải Mị tuy thích Thanh Mai, nhưng nàng không thể thay thế được địa vị của sư phụ trong lòng nữa sư phụ có cái gì không tốt? Mặc dù có bị sư phụ trách tội, Bạch Mai cũng là tam sinh hữu hạnh, thế nào Thanh Mai lại có bộ dáng chán ghét khó chịu như vậy?Trong lòng Ứng Thải Mị tức giận bất bình, lạnh giọng làm cho vị đại cung nữ này lui giận còn chưa tiêu tan, nàng hít một hơi thật sâu, sai người đem Bạch Mai gọi vào Di Xuân thực hai mắt của Bạch Mai đỏ bừng, vết sưng còn chưa tan hết, cả người ngày càng tiền tụy, xác thật nhìn rất dọa người, thảo nào Thanh Mai lại lo lắng như Thải Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt hỏi "Ở Đào Nguyên điện không quen hay sao? Hay là ngươi vẫn muốn trở về hầu hạ ta?""Hồi nương nương, mọi chuyện ở Đào Nguyên điện đều tốt, chỉ là nô tỳ có chút nhớ tỷ tỷ, lại nghĩ đến chuyện cũ nên mới nhịn không được có chút thương tâm." Bạch Mai cúi đầu, không ngờ chuyện mình khóc một đêm cư nhiên Thanh Mai lại khiến cho Ứng phi gọi mình đến đây, không khỏi có chút ảo Thải Mị nhìn chằm chằm thân ảnh quỳ gối cách đó không xa, cảm thấy đại cung nữ hầu hạ bên người trước đây bây giờ dường như đã trưởng thành, có một chút bất ra ở bên cạnh sư phụ quả nhiên là rèn người. Trong tương lai không xa, rất nhanh Bạch Mai có thể tự mình đảm đương một phía, sẽ không để Thanh Mai lo lắng nhỉ?"Nếu đã quen thì phải dụng tâm hầu hạ. Thanh Mai quá lo nên triệu ngươi đến đây gặp một lần, đừng phạm sai lầm." Ứng Thải Mị không phải là người không phân biệt phải trái, Bạch Mai trả lời vài phần có lệ, giống như muốn che giấu điều gì. Thế nhưng nàng cũng không có hứng thú đi thám thính, chỉ cần đại cung nữ này dụng tâm hầu hạ sư phụ thật tốt là đủ rồi."Vâng, nô tỳ tạ nương nương ân điển." Bạch Mai quy củ dập đầu, đến Đào Nguyên điện thì đã không còn là cung nữ của Di Xuân điện nữa. Sau này chủ tử duy nhất của nàng chỉ có Liên Mai biết mình thay đổi, khóc ròng một đêm nàng càng thêm thống hận chính mình quá nhu nhược, càng hâm mộ Ứng Thải Mị mỹ mạo ưu rất muốn đến gần quý công tử tuấn mỹ kia, càng lúc càng hôm qua ở thư phòng, Liên Tiêu ôn nhu ôm Ứng Thải Mị trong lòng, ngũ quan tuấn mỹ băng lãnh thường ngày trở nên nhu cần một động tác của Liên Tiêu, một ánh mắt, Bạch Mai cũng nguyện ý vì hắn mà nhảy vào nước sôi lửa ra, đây cũng là chuyện "người hữu tình sẽ thành thân thuộc" mà tỷ tỷ Thanh Mai hồi bé kể nàng Mai rũ mắt xuống, nàng càng tin tưởng vào mục tiêu của mình, người bên cạnh Liên Tiêu! Trong thành Lan Châu cũng không được yên ả, nơi náo nhiệt người lui tới cũng đã trở nên trống trải, thậm chí cơ hồ một nửa các cửa tiệm đều đóng cửa. Chủ tiệm Chu lại vừa tiễn một đoàn quan binh về, suýt chút nữa tim muốn rớt ra ngoài, suýt chút nữa vị quan binh kia đã đụng trúng giá đựng bình gốm rồi!Lại kiên nhẫn đợi một canh giờ nữa, chủ tiệm Chu mới đóng cửa cẩn thận quan sát bốn phía không thấy ai, mới cẩn thận nhấn nút bên giá để bình gốm, giá sách mở, lộ ra một con đường, chủ tiệm vội vã đi vào, thanh âm vang lên, giá sách từ từ khôi phục lại nguyên dạng. Chủ tiệm Chu đã đi qua con đường này mấy lần, cuối cùng mở cánh cửa gỗ ra, lại sờ soạn trong bóng tối một phen, đụng đến nút khởi động, ánh sáng chiếu đến, Bùi Lâm đứng trong viện nhanh chóng quay đầu lại, thấy là chủ tiệm Chu mới nhẹ nhõm thở ra, bước đường thông với một cây cổ thụ lớn, chủ tiệm Chu từ trong hốc cây chui Lâm tiến lên trước, ngưng thanh nói “Tình hình bên ngoài thế nào?”Chu chủ tiệm vội nói “Tổng quản mau dẫn công tử đi thôi, không thể ở lại thêm nữa, quan binh điều tra ngày càng gắt, một ngày đến ba lượt, mỗi lần đều là người khác nhau, sớm muộn cũng có ngày tra ra thôi.”“Hơn nữa, bọn họ cũng bắt đầu tra đến nhà dân, nơi này trốn không nổi đâu!”Bùi Lâm sao lại không biết nơi này không thể ở lại chứ? Nhưng công tử không nghe thì phải làm sao! Những lời này đương nhiên không nói cho chủ tiệm Chu, chỉ dặn dò y ra ngoài canh giữ, mình ở bên trong suy đi tính lại, đôi mắt hiện vẻ giằng co, cuối cùng cũng hạ quyết định, vội chạy vào Trạch đang một mình ngồi bên cửa sổ, sương tuyết phủ một tầng lên mặt, tiều tụy thêm vài phần. Bùi Lâm vào phòng thấy Bùi Trạch đang xuất thần, trực tiếp quỳ xuống.“Công tử!”Bùi Lâm dập đầu xuống đất.“Công tử, tiểu nhân không biết sao người lại mang nữ nhân kia về đây, nếu như là thường dân thì thôi đi, nhưng đây là người của hoàng thượng, công tử, người là thiếu gia con vợ cả, người không nghĩ đến Bùi gia sao!”“Công tử!”Bùi Lâm cứ mỗi lần gọi là một lần dập đầu.“Công tử!"Trán rất nhanh đã chảy máu, công tử tỉnh lại đi, đừng cố chấp nữa, hãy nghĩ đến Bùi gia đi!“Công tử!”Thanh âm của Bùi Lâm thút thít, trán đã chảy đầy máu, Bùi Trạch kinh ngạc nhìn mặt đất toàn máu là máu, nghĩ đến người bên trong, nghĩ đến Bùi gia, trong lòng nổi lên từng tầng lệ khí, vì cái gì mình lại phải chọn giữa nàng và Bùi gia?Đợi mình lại nghĩ là “lại”?Rõ ràng không quen nàng!Bùi Lâm vẫn không ngừng dập đầu, một tiếng lại một tiếng, Bùi Trạch chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, sụp đổ nói “Biết rồi!”Bùi Trạch là công tử đệ nhất Vân Xuyên, từ trước đến nay đều ôn nhu như ngọc, Bùi Lâm hầu hạ hắn mấy năm nay chưa từng thấy qua bộ dáng thất thố của hắn, nhưng hôm nay lại thấy một mặt điên cuồng của giác ngừng động tác, kinh ngạc nhìn Bùi khuôn mặt kinh ngạc của Bùi Lâm, Bùi Trạch thanh tỉnh, dừng một chút, vô lực nói “Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Bùi Lâm vẫn muốn khuyên nữa, nhưng thấy ánh mắt ẩn nhẫn của Bùi Trạch, môi giật giật, cuối cùng đứng dậy lui ra khi Bùi Lâm rời đi, Bùi Trạch hai tay bưng kín mặt, lòng bàn tay im lặng kêu gào, gân xanh nổi lên rõ đương nhiên biết Bùi Lâm nói đúng!Nàng chính là tai họa, mình căn bản không nên đến gần tay Bùi Trạch nắm thành ràng là muốn nhân lúc rối loạn này giết nàng, nhưng thời khắc nhìn nàng rớt xuống sông kia, chưa kịp hoàn hồn đã không chút do dự nhảy vê phía nàng! Rõ ràng là muốn giết nàng, nhưng nhìn nàng lại không thể hạ thủ, vừa chạm vào nàng, một cỗ áy náy cùng hối hận gắt gao cuốn lấy mình, không cách nào hô dàng cứu được người, nhưng đến liếc nhìn nàng cũng không dám, sau khi đại phu xác định nàng vẫn ổn thì cứ để nàng mê man cho đến bây giờ, mình cứ thế không dám nhìn nàng, ấy vậy mà lại sợ nhìn thấy nàng!Đây rốt cuộc là vì sao!Rất lâu sau Bùi Trạch mới thả tay xuống, hai mắt hơi đỏ, đờ đẫn, đứng dậy, lại đứng thật lâu, cuối cùng nhấc chân đi về phía sau, nàng ấy đang ở Trạch từng bước từng bước vào trong, hồi ức quay về một năm năm trước, mình vẫn luôn mơ đến một nữ tử, mơ nàng ấy khóc rất thê thảm, mơ thấy nàng ấy hỏi mình, sao lại đối với nàng ấy như vậy? Nhưng trong mơ căn bản không nhìn thấy mặt nàng ấy, thậm chí thân ảnh nàng ấy cũng rất mơ hồ. Nhưng giấc mộng như vậy, cứ theo hắn nguyên cả một năm!Rõ ràng chỉ là một giấc mơ, rõ ràng mình chưa từng gặp qua cô gái đó trong nàng vừa khóc, mình lại đau, nàng vừa hỏi, mình đã á khẩu không cách nào trả nữa còn làm ra rất nhiều chuyện kỳ ràng vú nuôi chăm sóc mình nhiều năm đến vậy, chỉ vì nàng lỡ tay làm vỡ một cái chén, mình liền mặc kệ mọi người khuyên ngăn đưa bà ấy đày đi nơi khác. Nhưng sau khi vú nuôi đi rồi mới tỉnh táo lại, rất không hiểu nổi hành vi lúc đó của mình, rõ ràng chỉ là một cái chén mà mà, chuyện tương tự như vậy còn rất mình xử lý một thị nữ vẫn luôn theo tam đệ nhiều năm, rất nhiều, rất nhiều, thậm chí ngay cả bà nội, đôi lúc mình vẫn cáu gắt vô cớ với cô gái trong giấc mơ đó, bản thân làm ra quá nhiều việc đến mình còn không thể chấp nhận trong mơ, đối với mình chính là có sức ảnh hưởng đến lúc vừa nhìn thấy nàng mới biết, sức ảnh hưởng trong mơ đó căn bản không đáng nhắc đến, vừa gặp nàng, cái gì cũng không nghĩ nữa, cái gì cũng không làm nữa, cả người đều xoay quanh lang ngắn ngủi, nhưng Bùi Trạch bước đi rất chưa đi đến trước giường, chỉ mới nhìn thân ảnh nàng nằm trên giường, thấy góc nghiêng xinh đẹp an tĩnh của nàng, chân Bùi Trạch nhấc không nổi nữa. Ngây ngốc nhìn góc nghiêng của nàng, vừa mừng vừa buồn, tâm trạng phức tạp gắt gao quấn quanh hắn, Bùi Trạch cắn đầu lưỡi, máu tươi đau đớn tràn cùng cũng bình tĩnh hơn chút, Bùi Trạch lại cất nan bước đến trước giường, Bùi Trạch lại không nhìn rõ bộ dáng của Tô Mật, một sự áy náy hối hận bao vây lấy hắn, ánh mắt trở nên trống rỗng, Bùi Trạch lại dùng sức cắn đầu lưỡi, máu tươi lại tràn ra, rốt cục cũng thanh tỉnh, Bùi Trạch vẫn không nhìn mặt nàng, lập tức đưa tay sát lấy cổ Trạch, giết nàng ta đi!Giết chết nữ nhân ngươi rõ ràng chưa từng gặp nhưng lại bị không ngừng bị ảnh hưởng bởi nàng ta!Giết nàng ta, giết chết nàng ta ngươi có thể quay về là chính ngươi!Giết nàng ta!Nàng nhỏ nhắn như vậy, cổ nàng, chỉ cần một vặn nhẹ là đứt. Nhưng kể cả khi não không ngừng ra mệnh lệnh, tay vẫn không thể nào động đậy, Bùi Trạch nghiến ngăn, hai mắt hằn tơ đỏ, giết nàng! Bùi Trạch nghiến răng khiến cả mặt đều đỏ lên, nhưng vẫn không thể hạ thủ, nghẹn lại nghẹn, cuối cùng buông tay buông ra, vết đỏ trên cổ Tô Mật lọt vào Bùi Trạch sớm đã nếm qua vị tình ái nhìn qua đã biết đây là đại diện cho cái gì.“Sao nàng vẫn theo hắn, hắn không phải phu quân của nàng, hắn bất quá chỉ là một kẻ thích khuôn mặt nàng mà thôi!”Lời này thốt ra theo bản năng, sau khi nói xong chính hắn cũng bật cười, ngươi xem, luôn như thế, đối mặt với nàng, bản thân sẽ luôn nói những câu lạ kỳ. Những lời này không hề thông qua đại não mình, là bộc phát nói ra. Như là trong thân thể mình có một linh hồn khác vậy!Đối mặt với nàng, linh hồn kia sẽ thao túng thân thể mình!Chân Bùi Trạch mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống giường, vô lực dựa vào thành sao bây giờ?Giết không được, tha cũng không xong…Bây giờ bên ngoài lộn xộn như vậy, hoàng thượng quan tâm nàng như vậy, điều động tất cả binh lực, thậm chí còn có tầng tầng lớp lớp quan binh trợ lực, chính là vì tìm nàng. Bùi Trạch, Bùi Lâm nói đúng, ngươi phải giao nàng ra, nếu không hoàng thượng tra đến đây, Bùi gia sẽ không xong, hoàn toàn không là con vợ cả, là cháu trai trưởng, ngươi không thể hồ nháo như làm vậy, không những hủy hoại chính mình, còn hủy cả Bùi nàng đi niệm này vừa nảy ra, ý chí nói vậy, trong lòng lại không muốn, dù thế nào đi nữa cũng không muốn để nàng đi, dù giao ra, cũng không giao vào tay Lan Cửu, chết cũng không! Bùi Trạch cười khổ, đó, một con người mâu thuẫn, một muốn giao ra, một có chết cũng không chúng đánh nhau trong đầu hắn, cả người như muốn sụp đổ.“Bốp!”Bùi Trạch hung hăng tặng chính mình một cái tát, khuôn mặt như ngọc rất nhanh đã có vết Trạch buộc chính mình tỉnh táo lại, xem xét từ đầu đến năm về trước mình bắt đầu mơ về nàng ấy, luôn cho rằng nàng ấy chỉ là người trong mơ, nhưng khi thật sự gặp được nàng, hơn nữa vô cùng khẳng định nàng chính là người trong mơ, vậy thì, sao nàng lại xuất hiện trong giấc mơ của mình? Là yêu vật họa quốc? Nhưng Bùi Trạch tuy không tồi, nhưng so với cả Đại Châu này, hắn cũng rất bé nhỏ mà đó hoàng thượng cầm kiếm xông vào cửa, trực tiếp chỉ mũi kiếm vào mình hỏi Tô Mật mặt hoàng thượng hôm đó, rõ ràng khẳng định nàng ở phủ lẽ nàng đồng thời mê hoặc mình lẫn hoàng thượng?Không khi hoàng thượng mang nàng rời Xuân Hà thôn, mình không có ai chỉ điểm nhà nàng, vẫn vô cùng chắc chắn nàng ở nơi đó, lòng tràn đầy hối hận, rõ ràng mình ở gần hơn hoàng thượng, rõ ràng mình có thể đến sớm hơn hoàng thượng. Rõ ràng chưa từng gặp nàng, thậm chí đến cái tên cũng là từ miệng hoàng thượng mới sao ta lại biết nàng ở đâu?Bùi Trạch nhìn xung quanh, nhìn tấm trướng vân thanh, đồ dùng bạch cử, thấy trước giường là chậu hoa thơm. Căn phòng này ban đầu không phải thế này, là từ lúc mang nàng đến đây mới vội vã trang trí lại, khẳng định nàng thích bố trí như thế này, nàng thích hoa vô còn chưa gặp qua người này, mình sao lại biết sở thích của nàng ấy?Sự việc quay về vạch xuất phát, sao nghĩ mãi không không thông, đầu óc đã loạn cả lên, Bùi Trạch ngồi bên giường bưng kín mặt, bỗng nhiên ngón tay dừng một chút, quay đầu nhìn nét mặt Tô Mật đang ngủ say, một nam nhân quan tâm đến một nữ nhân như vậy, nếu không phải là người thân thì chính là người rõ ràng không phải là người thân của là tình yêu?Đầu óc lập tức thanh tỉnh, giả sử, giả sử mình và nàng từng có một đoạn tình cảm, nhưng chính mình đã quên, cho nên, chuyện liên quan đến nàng, chỉ còn trong tiềm thức. Cách lý giải này có thể giải thích được vì sao bản thân luôn khẳng định rằng nàng đang trốn mình, cũng giải thích được vì sao hôm đó hoàng thượng lại cầm kiếm chĩa vào biết, hoàng thượng biết, chỉ mỗi mình không như giả thiết này là thật, vậy chuyện sau đó có thể giải thích được, nhưng mình, rõ ràng không bị mất trí Mạc ngây ngốc nhìn khuôn mặt Tô Mật.“Nếu như ta bị mất đi trí nhớ.”“Nàng, có thể nói cho ta biết....”“Ta sao lại yêu nàng, rồi sao lại phụ nàng.”Ta rốt cục đã tàn nhẫn với nàng đến nhường nào mới khiến ta tuy đã không còn ký ức gì nhưng tận cốt tủy vẫn ân hận khôn cùng thế này.

truyện h hoàng thượng